Thứ Bảy, 14 tháng 10, 2017

[Tinh Linh Vương]Chương 1: Rốt cuộc cũng có thân thể

#20171014
Tác giả: Thủy Sâm Sâm

Biên tập: Vic & Gấu Mèo Tham Ngủ

****

Năm 54264 theo Lịch Tinh Tế, Học viện Atlantis đứng đầu hành tinh cấp hai lại đón tiếp một cuộc khảo nghiệm thức tỉnh lực nguyên tố mỗi năm một lần.

Bên ngoài phòng khảo nghiệm, người người nhốn nháo, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm học sinh tiến vào phòng khảo nghiệm, máy trợ giúp thức tỉnh có thể làm cho giống cái từng trải qua quá trình thức tỉnh đánh sâu vào tầng thức tỉnh, cũng như có thể giúp các giống cái chưa thức tỉnh có cơ hội thức tỉnh. Trong lúc này, tinh thần của các thiếu niên tham gia khảo nghiệm sẽ chìm vào thức hải bản thân, tiến hành lột xác.

Giống cái đã sớm thức tỉnh căn bản sẽ không quan tâm, hoặc nói rõ hơn, đây bất quá chỉ là thêu hoa trên gấm. Mà với những giống cái còn đang giãy giụa trong thức tỉnh thì, mười sáu tuổi, đối với họ mà nói, chính là một lần đánh cuộc, là một bước ngoặc quan trọng trong đời.

Loa bên ngoài phòng học một lần nữa vang lên: "Bạn học số GJ.36603, người Hoa Duệ - Mặc Hòa Hú, mời vào phòng khảo nghiệm thức tỉnh."

Nghe được cái tên này, các bạn học vội vàng ngẩng đầu lên, quét mắt tới thiếu niên cúi đầu âm trầm từ góc tường thong thả bước ra đi vào phòng.

"Không ngờ là hắn! Thân là Hoa Duệ tóc đen mắt đen, mà một chút lực nguyên tố cũng không tương tác được, lông mày màu đen kia của hắn là nhuộm đi!" Một bạn học trong đó ồn ào lên.

"Đừng nhắc tới cái gì Hoa Duệ, hắn chính là phế vật!!! Lực nguyên tố? Đừng có mà vũ nhục hai chữ Hoa Duệ thần thánh!" Một bạn học bên cạnh lý sự, đáy mắt chứa đầy chán ghét khinh thường. Rõ ràng là thuần huyết như vậy, lại là phế vật, có bao nhiêu buồn cười chứ.

Ánh mắt bạn học phức tạp: "Có lẽ, hắn sẽ thức tỉnh đi? Mặc dù tính tình của cậu ta ngu ngốc âm trầm, nhưng dù sao hai người em trai giống cái của hắn cũng rất ưu tú."

"Xuy, bạn đừng suy nghĩ quá nhiều, nếu hắn có thể sớm thức tỉnh, bất quá chỉ là thứ ngu dốt, tính tình không đòi hỉ như vậy, chán ghét." Bạn học ồn ào giận dữ cười lạnh.

Sau khi thiếu niên tiến vào máy trợ giúp thức tỉnh, dưới áp lực đè lên, gò má vặn vẹo thống khổ, thân thể run rẩy kịch liệt hai cái, con ngươi vốn ảm đạm đột nhiên khuếch tán, không quá nửa giây, con ngươi không ngừng co rút, mí mắt chậm rãi nhắm lại, hơi thở như có như không bắt đầu kéo dài.

Đột nhiên lâm vào bóng tối hít thở không thông, sau một khắc, hoàn cảnh xung quanh thay đổi, Nguyên tố Tinh Linh Vương sợ ngây người, y trợ mắt há mồm nhìn cảnh sắc trước mặt, không thể phát ra một tiếng nào. Này....Đây là cái gì?!

Biển rộng xanh thẳm, sóng biển lăng tăng, nhật nguyệt cùng chiếu sáng, bầu trời một bên xanh thẳm như nước, một bên đen tối chứa đầy những ngôi sao lấp lánh, cây cối um tùm tươi tốt, trăm hoa năm sắc mười màu đua nhau nở, mùi hương mê người, tốt một câu tiên cảnh là thế. 

Cho tới bây giờ, tên xưng là Nguyên tố Tinh Linh Vương chưa bao giờ thấy được cảnh sắc nào đẹp như thế, y bị giam hàng tỷ năm ở thế giới Nguyên Tố, chỉ có nguyên tố quay quanh, nghe các tiểu tinh linh hứng thú dạt dào nói bên ngoài phồn hoa thế nào, y thật hâm mộ.

Không thể hưởng thức mỹ vị, chưa từng thấy núi cao biển rộng, ngay cả thân thể cũng không có, Tinh Linh Vương càng ngày càng oán niệm. Nguyện vọng đáy lòng mạnh mẽ đứng lên, y muốn một thân thể, muốn đi cảm nhận cảnh sắc bên ngoài, thưởng thức đồ ăn ngon. Có lẽ oán niệm của y quá dày đặc, chỉ trong nháy mắt, y bị ném ra thế giới bản nguyên, đi tới địa phương kỳ quái này.

Nhắc tới cũng đúng lúc, linh hồn của Tinh Linh Vương chiếm lấy thân thể này ngay lúc linh hồn của Mặc Hòa Hú tiêu tán, linh hồn của cậu ta bị đánh sâu vào thức hải vì máy trợ giúp thức tỉnh, cảnh sắc trước mặt y chính là từ cảnh sắc trong thức hải của Mạc Hòa Hú.

Tinh Linh Vương mờ mịt vui sướng một màn trước mắt, nhưng sau khi y quan sát thì phát hiện....Đây thế nhưng hoàn toàn là một thế giới chồng chất nguyên tố, trong sát na, vui sướng trong lòng vụn vỡ. Mang theo vài phần buồn bực, y phân phó nguyên tố nơi này trở về trật tự một lần nữa. Mặc dù y không biết đây là đâu, nhưng đó là chức trách của y, y không thể để cho trật tự nguyên tố rối loạn.

Tinh Linh Vương tận tụy với công việc để cho nguyên tố khôi phục lại, miếng ngọc mà mẫu phụ Mạc Hòa Hú để lại cho cậu ta cũng bị nguyên tố dồi dào hấp dẫn lóe lên một cái. Lúc Tinh Linh Vương ra lệnh cho các nguyên tố đó vận chuyển hết sức, đột nhiên biển rộng ào ào cuộn trào mãnh liệt, sóng biển ngập trời, lốc xoáy gào hét, một cột sáng từ trời giáng xuống, phá vỡ bình tĩnh của thế giới này.

Tinh Linh Vương nghi ngờ, tại sao lại dính vào thứ đồ chơi kỳ quái này, đảo loại hết sắp xếp của y với nguyên tố? Y gia tăng uy áp ra lệnh, cướp đoạt chủ quyền với thứ đồ chơi kỳ quái kia. Thiên địa bị khuấy đảo vỡ thành từng mảnh nhỏ, nguyên tố hỗn loạn không chịu nổi, Tinh Linh Vương quan tâm trật tự phát uy, chiến tranh nguyên tố bắt đầu.

*

Dụng cụ trợ giúp có thể dò vào thức hải của con người, từ đó sẽ biết được tiềm năng thức tỉnh trong thức hải người đó, mà giờ phút này trong thức hải của Mạc Hòa Hú chính là đang diễn ra một cuộc tranh đoạt nguyên tố giữa Nguyên tố Tinh Linh Vương và thứ đột nhiên xuất hiện kia. Mấy lão sư của Học viện Atlantis nhìn máy trợ giúp từ lúc ban đầu còn tích tích âm thanh thức tỉnh cho đến bây giờ, lẫn nhau nhìn thẳng mắt đối phương, tâm tình kinh ngạc lại kích động.

"Tôi đã nói mà, huyết thống Hoa Duệ làm sao lại biến mất chứ, mau nhìn, cậu ta thức tỉnh, nhưng mà sẽ là nguyên tố gì đây?" Gò má nghiêm khắc của thầy chủ nhiệm nhu hòa trong nháy mắt.

"Nhìn kìa, ồ, là hệ Mộc, chờ đã, đèn hệ Hỏa cũng sáng lên! Trời ạ, Thủy, Thổ, Phong,... Nha, không, đây chính là thiên tài! Thiên tài tuyệt đối!" Chủ nhiệm lớp khó thở, con ngươi không thể tin được phát ra tia sáng nóng bỏng như nham thạch.

Trong thức hải, Tinh Linh Vương thả ra Hủ Thực (*ăn mòn) của nguyên tố Hắc Ám và Thần Thánh của nguyên tố Quang, cuối cùng cũng giành được thắng lợi trong cuộc chiến tranh nguyên tố, làm đối phương rơi xuống ngọn lửa hung hăng càn quấy.

Bên ngoài thức hải, trong phòng, máy trợ giúp phát ra âm thanh bén nhọn:

<Tích tích tích! Đầu não phát hiện nguyên tố chưa biết, bước đầu xác định cấp bậc nguyên tố mới: SSS!!>

<Tích tích tích! Đầu não phát hiện nguyên tố chưa biết, bước đầu xác định cấp bậc nguyên tố mới: SSS!!>

Trong nháy mắt, mấy vị lão sư đáng thương vốn bị thiên tài nhiều hệ đập ngất ngây trở nên ngốc trệ, trái tim như bị ai đó bóp chặt. Nguyên tố chưa biết!!! Còn có hai cái?! Cấp bậc còn là cấp SSS trong truyền thuyết!!!

Ngực phập phồng kịch liệt, các lão sư phát hiện cảm xúc lẫn nhau từ tầm mắt rung động của đối phương. Cậu ta, nhất định, có thể trở thành, điên phong (*tồn tại cao nhất) trong tương lai! Mạc Hòa Hú, nhất định sẽ đăng đỉnh trong tương lai!

<Tích tích tích! Cường độ của lực nguyên tố đã vượt qua chỉ tiêu, sức chịu đựng của máy khảo nghiệm không đủ. Yêu cầu lập tức ngắt nguồn điện, bảo đảm nhân viên khảo nghiệm và máy hoàn hảo. Nếu ba mươi giây không thể giải quyết, máy sẽ vì phụ tải (*đảm nhiệm) quá nặng mà tự nổ.>

"!!!" Nghe được âm thanh cảnh báo của máy móc, sau khi các lão sư ngây ngẩn bỗng nhiên hoảng sợ, bọn họ kinh hoàng, lực nguyên tố dồi dào đến nỗi máy móc không thể chịu được, rốt cục trong cơ thể thiếu niên này chứa bao nhiêu kho báu?!?!

"Mau! Ngắt điện!!" Chủ nhiệm rống lên, thiếu niên này quá quan trọng, bất luận là nguyên tố mới, hay là bản thân cậu ta, cũng không thể xảy ra bất cứ vấn đề gì!!

"Không được! Chủ nhiệm, ngắt không được! Máy đã khởi động chương trình tự nổ!"

"Trời....Làm sao bây giờ!" Kho báu vừa mới phát hiện được lại gặp phải việc kho báu sẽ biến mất, đại não của chủ nhiệm như trời long đất lở, gò má hung ác rống to: "Nhanh lên một chút! Dùng bất kì cách nào cũng được, chúng ta nhất định phải bảo vệ cậu ta!"

Vèo! Một tia sáng bắn ra, máy móc chỉ kém ba giây phát nổ đột nhiên lọt vào ngủ say.

Một người đàn ông chớp nhoáng đừng lại, thân thể cao to khôi ngô, hắn nhẹ nhàng đẩy máy ra, đem thiếu niên còn đang hôn mê từ trong máy trợ giúp khảo nghiệm ôm ra ngoài, con ngươi đông lạnh của hắn mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu quét qua người thiếu niên, gò má như điêu khắc lạnh lùng không giận mà uy, hai tròng mắt ác liệt híp lại, quay đầu, âm thanh trầm thấp vang lên: "Đưa cậu ta đến bệnh viện."

"A, dạ! Thượng tướng!" Chủ nhiệm vội vàng tiến lên ôm lấy thiếu niên, không nhiều lời, mang theo một đám lão sư hoảng sợ không thôi vội vã rời đi.

Người đàn ông được gọi là thượng tướng kia, hai môi mím chặc, liếc mắt nhìn máy trợ giúp trước mắt, con ngươi thâm thúy léo lên tinh quang, bàn tay giơ lên, hai đầu ngón tay yên lặng vuốt ve, không biết hiểu ra cái gì, dư quang nhìn xuống cái vạt áo đạm màu, bên trên là hai giọt máu loãng, cánh mũi người đàn ông run run hai cái, đem mảnh vải vụn nhặt lên vuốt vuốt, xoay người rời đi.

*

Tinh Linh Vương chìm vào thức hải cảm nhận được áp lực bên ngoài dần yếu đi, đột nhiên y gia tăng khống chế, trong nhát mắt dùng gió ngăn lại thứ đồ chơi quấy phá kia lại, mắt nhìn vật thể trước người, Tinh Linh Vương rung động một lần nữa. Này....Đây là cái gì?!

Lục Tinh Trạch bị quấn lấy, nhịn được dục vọng nôn mửa, nhịn trứng đau, ngẩng cổ: <<Chào nhóc!>> Nó không nghĩ lại chật vật như vậy, chủ nhân miếng ngọc thật lợi hại, chờ đợi ngàn vạn năm, rốt cục nó cũng có thể thoát khỏi miếng ngọc nho nhỏ kia.

??? _ Nguyên tố Tinh Linh Vương không biết nó nói cái gì, nhưng bởi vì trực tiếp tiếp xúc ở thức hải, chỉ vài giây sau, y hiểu. Sau đó quan sát thứ tồn tại kỳ quái này từ trên xuống dưới, dài ngắn, có thể nói, là người đi. Tinh Linh Vương thản nhiên nghĩ, trong lòng sung sướng, cho nên sinh thời y có thể gặp được nhân loại!

<<Nhóc buông ta ra trước>>

Không. Một tên phá hư trật tự nguyên tố, tạm thời y không thể bỏ qua được cảm giác tò mò.

<<Chàng trai, không phải nhóc không biết tập hợp lực nguyên tố sao? Ta có thể dạy nhóc nha, ta có thể đưa nhóc tới đỉnh vinh vang của thế giới, tin tưởng ta>> Mặc dù nó ngủ say trong miếng ngọc, nhưng vẫn bảo lưu một tia ý thức bên ngoài, cho nên tên thiếu niên Mạc Hòa Hú này sống như thế nào, nó biết một chút.

Nếu như lần này không phải nhóc kia cho mình đầy đủ lực nguyên tố, nó cũng không thể ra khỏi miếng ngọc. Nhìn trên phần có ân tình của thiếu niên này cho nó, nó quyết định trợ giúp nhóc kia tu luyện. Mặc dù nó đã chết rất nhiều năm, nhưng nó cũng đã từng là tồn tại trên đỉnh nha.

Tinh Linh Vương không muốn trả lời, nhưng ý tứ rất rõ ràng, y không cần bất luận kẻ nào chỉ y nên sử dụng nguyên tố như thế nào. Y, đại biểu của nguyên tố, có quyền chi phối nguyên tố, không có bất kỳ tồn tại nào hiểu sâu cách sử dụng nguyên tố hơn y.

<<Khụ khụ....>> Bối rối chuyển mắt, nghĩ tới vừa rồi nó thua thê thảm trong trận tranh đoạt nguyên tố, Lục Tinh Trạch lúng túng, vừa muốn mở miệng nói chuyện, thì vang lên tiếng gọi nhỏ nhẹ bên ngoài thức hải. Đây là có người đụng chạm vào thân thể của Mạc Hòa Hú.

"Mạc Hòa Hú? Hòa Hú?" Một tiếng kêu này rất trầm bổng nhẹ nhàng: "Anh đã tỉnh sao?"

Tinh Linh Vương cảm nhận được một trận lay động, y liền thoát khỏi thức hải. Cảm giác chưa bao giờ trải qua đánh thẳng vào tim y, y hoàn toàn không hiểu tại sao trong nháy mắt, y lại thấy được nhiều chuyện kỳ quái như vậy. Đầu tiên là tới thế giới kỳ quái này, sau đó gặp được một nhân loại nửa trong suốt, hiện tại, y vốn không có thân thể lại cảm nhận được có người đụng vào y.

Norah nhẹ nhàng đẩy Mạc Hòa Hú một cái, phát hiện thiếu niên trên giường hôn mê rất sâu, khóe miệng lộ ra độ cung sâu xa: "Hòa Hú? Em chỗ này có thuốc dinh dưỡng, em cho anh một châm nha. Đừng lo lắng, ban ngày anh quá mệt đi, nguyên tố cái gì đó không có cũng không quan hệ, em trai sẽ chiếu cố anh thật tốt. Sau này, Hòa Hú liền không cần nguyên tố có được hay không."

Cảm nhận được đau nhói sắc bén, Tinh Linh Vương mờ mịt nghi ngờ, y không nhúc nhích được, nhưng mà y không thể bỏ qua được hơi thở tràn đầy ý xấu của tồn tại bên cạnh, nhất là đau nhói trong nháy mắt kia, trên người đối phương phát ra khí tức Hắc Ám.

"Hòa Hú, anh nghỉ ngơi cho tốt, đợi khi tỉnh lại, tất cả sẽ khôi phục lại bình thường. Anh là anh, không cần dùng đến nguyên tố, điệu thấp mà sống, anh không nên có quan hệ với nguyên tố, có nhiều như vậy, không có nguyên tố cũng chẳng sao cả, dù sao không phải anh cũng đã thành thói quen rồi sao." Norah nhỏ nhẹ thì thầm. (@Vic: Edit tới đây thấy lành lạnh, cái tên này bệnh thần kinh >,< | @Gấu Mèo: +1 Bệnh thần kinh @@)

"Norah, cậu đang làm gì!" Đột nhiên, một âm thanh uy nghiêm vang lên.

"A, anh cả, anh đến rồi. Em đang lau trán cho Hòa Hú." Norah thản nhiên nói.

"Không cần cậu, cậu đi ra ngoài đi. Tôi tới." Mạc Hòa Uyên nhận khăn lông trong tay Norah, nhẹ nhàng lau cái trán Mạc Hòa Hú, hồi lâu, thở dài một tiếng: "Chỉ có hai chúng ta, sống nương tựa lẫn nhau. Nếu như, em tỉnh lại mà ngoan....."

Tinh Linh Vương phát mộng, rốt cục hiện tại là tình huống gì?

Phút chốc, một cỗ trí nhớ như nham thạch nóng chảy xông ra, Tinh Linh Vương bị động tiếp thu, từng hình ảnh thoáng qua trước mắt, y ngốc lăng, hồi lâu sau mới sâu kín nói: "Mạc Hòa Hú? Cho nên, ta, có thân thể?!"

Sửa sang lại ký ức tự nhiên nhiều thêm, Tinh Linh Vương mím môi, thân thể này tên là Mạc Hòa Hú, tóc đen mắt đen, là Hoa Duệ thuần huyết. Nguyên lai là huyết thống thiên chi kiêu tử, nhưng lại trở thành một tồn tại đầy châm biếm, bởi vì cậu ta không có thức tỉnh lực nguyên tố, không cảm giác được nguyên tố.

Cái thế giới này, giống cái có hai cơ hội thức tỉnh: Một là lúc mười tuổi, một là lúc mười sáu tuổi. Trước mười tuổi, bởi vì sở hữu tóc đen mắt đen mà cậu ta phong quang vô hạn, vạn người chú ý. Nhưng năm mười tuổi cậu ta thức tỉnh thất bại, Mạc Hòa Hú như rơi vào cát bụi trần gian, từ tiểu vương tử cao quý biến thành tên ăn mày bị người người căm hận, đã từng được bao nhiêu người hâm mộ, hiện tại lại bị chê cười nhiều hơn.

Ba ruột là một tên chủ nghĩa lợi dụng mười phần, khi cậu ta có giá trị lợi dụng thì tự nhiên sẽ che chở trăm bề, một khi phát hiện hết giá trị, Mạc Hòa Hú nháy mắt bị vứt bỏ. Ba cậu ta có năm đứa con tất cả, anh cả và cậu là cùng ba cùng mẹ, bởi vì quan hệ quý tộc của mẫu phụ, dòng họ của hai người đều theo dòng họ Hoa Duệ của mẫu phụ.

Mạc Hòa Hú đứng hàng thứ hai, phía dưới cậu còn có hai cậu em trai giống cái, một em trai giống đực. Em trai giống cái đều là con riêng, là sau khi mẫu phụ rời đi bị ba cậu ta mang từ bên ngoài về.

Mẹ kế hiện tại là mẫu phụ của lão ngũ. Em trai giống đực ngạo mạn mà tùy hứng, vừa chán ghét Mạc Hòa Hú, vừa ham muốn tài sản khủng lồ của mẫu phụ Mạc Hòa Hú lưu lại, luôn cùng mẹ kế Bạch Liên Hoa kẻ xướng người họa để cướp đi phần tài sản vốn thuộc về cậu. Mạc Hòa Hú vốn là người hướng nội lại vụng về trong cách nói, chỉ hai ba lần là bị nói tới đỏ mang tai, hơn nữa có ba cậu trợ giúp một bên, cắt đất đền tiền đã thành thói quen.

Về phần hai cậu em trai giống cái, một bề người dịu dàng, một kiêu căng nóng nảy, thường hay vụng trộm giày vò Mạc Hòa Hú. Đối với Mạc Hòa Hú mà nói, cái nhà này căn bản không có chỗ nào lưu luyến. Ngay cả anh cả cùng ba cùng mẹ cũng làm cậu sợ hãi.

Anh cả bề ngoài nghiêm túc muốn giúp đỡ em trai ruột của mình, nhưng bởi vì từng bước hiểu lầm nên nguội lạnh trong lòng, bất đắc dĩ mà nản lòng buông tay. Càng khó chịu với em trai ruột mình hơn là một phần không dám mạnh mẽ tranh giành. Đây cũng là nguyên nhân trực tiếp đưa nguyên chủ nhạy cảm hướng nội không dám đến gần anh cả mình, ngạnh sinh đem người thân nhất của bản thân đẩy ra xa.

Ở một cái gia đình lạnh lẽo này, cộng thêm thế giới giễu cợt bên ngoài, Mạc Hòa Hú nho nhỏ sao có thể chịu được, càng phát triển theo hướng âm u và hướng nội, cuối cùng không thể chịu được khảo nghiệm thức tỉnh năm mười sáu tuổi.

Quỷ hồn vạn năm Lục Tinh Trạch bị Tinh Linh Vương thu vào thức hải, đồng dạng xem được ký ức của Mạc Hòa Hú, nó tức giận, nhưng càng đau lòng hơn, lông mày dựng thẳng <<Cái nhà này! Bọn khốn kiếp! Nhóc yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù giúp nhóc! Cái thằng em trai tên Norah kia của nhóc càng khốn kiếp! Mới vừa rồi nó lại dám châm cho nhóc thuốc ức chế, nó muốn hủy hoại nhóc! Làm cho thân thể của nhóc vĩnh viễn mất đi khả năng thức tỉnh!>>

Lục Tinh Trạch có chút cùng chung mối thù, khi nó còn sống, cũng bị người giày vò, làm hại nó tự hủy thân thể, cùng với phong ấn vào miếng ngọc này vạn năm!! Đối với thứ người như thế, nó căm hận, đồng thời đau lòng thiếu niên này.

Nhìn thiếu niên vẫn mê mang như cũ, Lục Tinh Trạch như đánh vào không khí, dữ tợn nói <<Nói cách khác, sau này thân thể của nhóc không bao giờ....có thể thân cận nguyên tố được nữa! Nhóc yên tâm, ta nhất định sẽ giúp nhóc bỏ đi dược hiệu trong cơ thể! Nhất định sẽ dạy dỗ nhóc thành tồn tại đứng trên đỉnh, bất luận kẻ nào cũng sẽ không thể coi thường nhóc!>>

"...." Đầu của Tinh-Nhà quê-Linh Vương có chút phát mộng, nhưng y không cho là có ai có thể coi thường y. Y đã có thân thể của chính mình, đây chính là tốt nhất. Về phần quan hệ giữa thân thể và nguyên tố ấy sao, Tinh Linh Vương không dám gật bừa, trước kia y không có thân thể, cũng có thể chi phối nguyên tố. Cho nên, mặc dù nghe được thuốc kia rợn cả người đang ở trong thân thể, y cũng có thể chi phối nguyên tố.

"Ta có thể dùng nguyên tố." Nhận ra được ba động lo lắng của nhân loại nửa trong suốt này đối với mình, Tinh Linh Vương cảm thấy cần phải giải thích một chút.

<<Đúng, chỉ cần loại bỏ dược hiệu, nhóc nhất định có thể dùng được.>> Lục Tinh Trạch nhìn thiếu niên u mê đơn thuần, cặp mắt thỏa mãn không có bất kỳ lo lắng gì, hừ hừ <<Ta xem, ta cần dạy nhóc đầu tiên không phải là vận chuyển nguyên tố như thế nào, mà là nên dạy làm người như thế nào! Phân biệt thị phi ra sao!>>

Không để ý đến thuốc gì gì đó, hai mắt Tinh Linh Vương phát sáng: "Mi nói." Thì ra làm người cần muốn học tập nha, nhân loại vẫn có rất nhiều thứ để học đi. Nói như vậy, tồn tại này không phải không thể lưu lại được. Lục Tinh Trạch hoàn toàn không biết mạng nhỏ của mình được giữ lại như thế. (@Vic tỏ vẻ: Không biết cũng là một loại hạnh phúc (_^_) )

<<Ừ, không nói cái khác, trước nhóc hãy tỉnh lại đã, ta trở lại trong miếng ngọc, trong thức hải của nhóc, ta không thể ngây người lâu được>> Nguyên tố ở đây bị người này áp chế quá mức, nó nói chuyện cũng có chút khó khăn. Nghĩ đến vừa rồi nó đúng là có chút tham lam hấp thu nguyên tố, Lục Tinh Trạch kiểm điểm.

Tỉnh.....Tinh Linh Vương không hiểu ra sao, mắt ba ba nhìn Lục Tinh Trạch.

<<Mở mắt!>> Lục Tinh Trạch im lặng, nó cảm thấy quan trọng nhất nhất nhất (quan trọng nhấn mạnh ba lần) bây giờ hẳn là dựa theo giai đoạn đứa bé mà dạy nhi đồng lớn tuổi này!

Tinh Linh Vương do dự chần chừ, mím mím môi.

"Là như thế này?" Tinh Linh Vương trừng to mắt.

'Thế nào để mở...Mắt....' Làm một linh hồn hỗn độn đột nhiên có thân thể, Tinh Linh Vương tỏ vẻ, chỉ biết mắt là cái gì thôi, còn làm sao sử dụng, nha, cái này ta bó tay! Bởi vì hình thái thân thể và linh hồn trong thức hải không giống nhau, cho nên, Tinh Linh Vương không biết làm sao.

Này thật là một chuyện xưa bi thương!!! Lục Tinh Trạch cấp quỳ. Có lẽ, nó cũng nên huấn luyện tên nhóc kia từ giai đoạn đứa bé mà lên!

________________

Chương mới chúc mừng khai hố *pháo hoa* *pháo hoa* E hèm, có lẽ khi đọc tới đây bạn đã biết được thuộc tính đầu tiên của em thụ rồi nhể *che miệng cười trộm* Khụ, về sau tình huống như thế vẫn còn tiếp diễn, có lúc ta cũng bó tay ẻm luôn, nhưng cũng cái là cái hài trong truyện đi ^3^

💓Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!💓


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét